Tại sao mọi cái không như vậy? Mà dường như-vẫn như muôn thuở
Bầu trời vẫn thế, vẫn lại xanh lam
Rừng vẫn thế, không khí, nước dường như vẫn thế
Chỉ có riêng anh từ trận chiến không về.
Giờ đây tôi không hiểu, giữa hai chúng tôi ai sai ai đúng
Trong những cuộc đôi co tranh luận quên ngủ quên ăn
Chỉ có điều tôi trở nên thiếu anh trong hiện tại
Khi riêng mình anh từ trận chiến không về.
Anh im lặng vô duyên, cất giọng hát theo không đúng nhịp
Anh luôn luôn nói chuyện lạc đề
Anh không cho tôi ngủ, dậy từ khi mặt trời mọc
Nhưng hôm qua anh từ trận chiến không về.
Điều lúc này trống rỗng - tôi không muốn nói về chuyện ấy
Tôi nhận ra bất chợt - chúng tôi từng đã có hai người
Đối với tôi có cảm giác dường như đống lửa đã bị gió cuốn mất
Khi riêng mình anh từ trận chiến không về.
Chợt buộc miệng - dường như mùa xuân vùng thoát ra khỏi vùng tù trói
Lỡ nhầm tôi lại gọi giật anh:
"Này anh bạn! đừng hút thuốc nữa?" - và trả lời chỉ là ẳng lặng
Riêng mình anh hôm qua từ trận chiến không về.
Những người chết của chúng ta không để chúng ta phải hoạn nạn
Những người ngã xuống của chúng ta - như những người lính canh
Trời phản chiếu xuống rừng, như trên mặt nước
Và cây rừng đứng đó một màu xanh.
Trong hầm đất chỗ cho hai chúng tôi hoàn toàn có đủ
Và thời gian đủ cho chúng tôi - trôi qua cho cả hai
Tất cả giờ đây cho một mình tôi. Có điều tôi mường tưởng
Là chính tôi từ chiến trận không về.
|