Ở đấy vân sam cành lắt lẻo
Những cánh tay, chim léo xéo hãi hùng
Rừng nàng sống bị bỏ bùa, hoang dại
Không thể nào thoát khỏi chốn mê cung
Dù gió giập anh đào khô rũ rượi
Tử đinh hương bối rối rụng khắp rừng
Tôi vẫn cứ đưa nàng ra khỏi đấy
Về lâu đài, nơi tiêu sáo nỉ non
Nơi nàng ở một nghìn năm phù thuỷ
Bắt xa tôi, xa tất cả thế gian
Và nàng tưởng không tuyệt gì hơn thế
Cánh rừng này bị phù phép giam cầm
Dù sớm sớm sương không còn đọng lá
Dù mặt trăng giận dữ cõi trời buồn
Tôi vẫn cứ đưa nàng ra khỏi đó
Về lâu đài hiên gác ngó biển lam
Vào giờ nào, ngày nào trong tuần lễ
Nàng tìm tôi cẩn trọng ở bên rừng?
Và khi nào ôm được nàng tôi bế
Đưa về nơi không thể biết mà tìm?
Sẽ cướp nàng, nếu lòng nàng ưng thuận
Ngần ấy gian nan không lẽ uổng công?
Hãy bằng lòng thiên đường trong lều rách
Nếu lâu đài kẻ khác nẫng tay trên
|