Thiếu cảm giác mạnh, tất thảy là rác rưởi ôi thiu! Cứ thế này chẳng mấy chốc mà xuống lỗ. Giá ban công rơi vào đầu hay xe buưt chẹt làm hai đoạn... Có phải sướng không! Có phải thú không! Gặp may rồi! Cuối cùng số đỏ Chắc Chúa trời thấy nỗi khổ của thằng tôi Cái xe tải 30 nghìn cân lẻ Nghiền bộ xương tôi thành từng miếng không đều. Và bây giờ tôi nằm ngửa cả người bó bột Mỗi thành phần cơ thể đều từng miếng phân ra Xếp theo loại chờ đến khi lành lại Rồi tất cả đều vẹn nguyên chẳng mất mát gì Tiếc lắm thay khi bàn là không rơi nhằm đầu bạn Tôi chia buồn – bạn nếm trải chưa nhiều Cảm giác tuyệt làm sao - chấn thương sọ năo Và bột bó khắp người là khoái lạc tột cùng! Như giáp trụ trên ngực tôi đang mặc Hai bên tay hai búa sắt sẵn sàng Chỉ muốn thét to: 'Hăy mang ngựa đến!' Rồi từ pḥng bệnh nhân mà phi thẳng ra đường Nhưng bây giờ tôi đang nằm cả người bó bột Mỗi thành phần cơ thể đều từng miếng phân ra Xếp theo loại chờ đến khi lành lại Rồi tất cả đều vẹn nguyên chẳng mất mát gì
                               
Tất cả cảm giác đều nén, chỉ trừ sự đớn đau Biết làm sao, bởi chính ta hay làm hại chúng Chỉ riêng tôi, cả người như quấn tă Và được quây quần bởi tình thương Nhờ ảnh hưởng của cô y tá đêm Tôi đă được mọi người yêu mến Xin thề, cả đời cho đến lúc xuông mồ Tôi sẵn sàng làm tù nhân của bột Và bây giờ tôi nằm ngửa cả người bó bột Mỗi thành phần cơ thể đều từng miếng phân ra Xếp theo loại chờ đến khi lành lại Rồi tất cả đều vẹn nguyên chẳng mất mát gì C̣n tốt hơn, nếu như tôi không thấy những giấc mơ xưa Chúng như lưỡi dao với người tàn tật Trong mơ tôi vùng dậy từ cái lô cốt trắng trên mình Thấy đấu ḅ, nhịp điệu và nến cháy Này, bộ giáp bột, mày thật là có ích Chống những kẻ hay cắn xé người Nhưng cũng có điều mày làm tao khổ Chảng thể nào găi được vào da Nhưng bây giờ tôi đang nằm cả người bó bột Mỗi thành phần cơ thể đều từng miếng phân ra Xếp theo loại chờ đến khi lành lại Rồi tất cả đều vẹn nguyên chẳng mất mát gì Khoẻ đă lâu rồi, nhưng tôi không muốn tháo Hăy để tay tôi cứng tựa ngà voi Kệ chân to, tôi thèm vào để ư Vì thấy mình đáng kể hơn, và vóc dáng hơn Dưới giáp bột tôi đi khệnh khạng Dẫm lên chân những kẻ xung quanh Tôi thấy tiện hơn làm một con voi nhỏ Vả cảm giác da dày quả rất yên tâm Thế là tôi đi giữa đời, bó bột Mỗi thành phần cơ thể đều từng miếng phân ra Xếp theo loại chờ đến khi lành lại Rồi tất cả đều vẹn nguyên chẳng mất mát gì
© Phương Hoài. Bản dịch, 2008