Hôm đó thuyền trưởng bị gọi là thằng. Lính mới hoa tiêu bỗng bằng vai phải lứa. Giận dữ ưỡn lưng, giật băng buộc trán, Thủy thủ nổi loạn trên boong. Trong đầu ta Cửa bật khỏi bản lề, Bởi viễn ảnh Những bến bờ màu mỡ Miền đất ước mơ, miền đất hứa Của những Colombo và Magellan. Nhưng mà tôi Chẳng bao giờ được thấy Mắc cạn rồi Trong lúc mải lướt nhanh. Trách móc ích gì, Thủy thủ đoàn chỉ vì điều tốt... Và xét cho cùng, lỗi chính tôi! Những thuyền anh em tiếp tục cuộc hành trình, Ai nhạy cảm hơn thì quay đi nuốt nghẹn Không có tôi, cuộc viễn chinh tiến tiếp, Họ chào tôi, tung những cánh buồm. Om sòm chửi đất lẫn chửi trời, Lũ thủy thủ rời tôi từng đám. Này hai loạt chỉ thiên phía những chiếc xuồng, Từ Colombo và từ Magellan. Uống no bọt, Sóng đánh lên tận miệng. Mạn phơi bày, Từ đáy đến boong. Ôi sườn tôi, hãy nhìn gớm guốc Lở loét những vết thương, giấu được nào! Kìa – lỗ thủng bên hông do đạn pháo Những vết sẹo răng cưa tại búa đâm. Thậm chí rõ chỗ sứt vì móc sắt, Hẳn cướp biển gây ra khi áp mạn giáp lá cà. Sống thuyền nham nhở như cần ghi ta cũ, Bụng thủng toang vì rặng san hô. Tôi ngạt thở và mục ruỗng – đôi khi thế Nào phải trải mặn nhiều là không thối rữa đâu. Gió uống máu tôi, xoáy qua bao khe hở Tuốt từ sân mũi đến boong trên. Gió hành hạ tôi, ngày này qua ngày khác. Đóng vào hồn tôi những chiếc đinh thuyền. Những cơn gió là khách không mời, Ngỗ ngược quật quăng lộn tùng phèo mọi thứ Giá chúng chết sặc rượu vang khi lồng lộn dưới hầm Hay kéo tôi khỏi bãi cạn trong một cơn giận dữ! Tôi tin vào điều đó, như con thú cùng đường Nhưng tôi cần giờ đây nào phải cơn gió đầy hằn học. Cột buồm của tôi – những bắp tay nhão nhoét, Cánh buồm, ôi chao, không khác ngực bà già. Nhưng một ngày, Sẽ đến điều kỳ diệu! Thủy triều lành tưới lên tôi thuốc tiên. Sương biển sớm xin ông Trời giải hạn. Thổi gió buồm tôi như trán căng gân. Tôi sẽ đuổi kịp anh em, và nhắc họ Nhớ về tôi, về hạm đội ngày xưa. Và thủy thủ đoàn, tôi sẽ nhận – Tôi nào có giận lâu thủy thủ đoàn! Nhưng, hình như, chỗ tôi không còn nữa. Này anh thuyền canh, đừng đùa ác mãi đi, Tránh ra để tôi vào! Sao lại thế? Anh em cả mà, tôi thoát nạn về đây. Sang trái tí nào, anh chiến hạm. Nước có đủ cho tất cả mà! Các anh làm sao thế? Nghĩa là tôi phải đi? Nếu một lần mắc cạn Thì cơ hội không còn? Hãy nới hàng ra nào Chúng ta là thuyền cả! Nước đủ cho tất cả! Đất đủ cho tất cả - Bến ước vọng, miền đất hứa, Của Colombo và của Magellan!
© Phương Hoài. Bản dịch, 2011