Ngay lập tức, những gì tôi nhớ được, Tôi đọc vào băng, thậm chí viết tay. Nhưng những ý nghĩ vẫn bay tản mạn Và đập sườn vào cuốn nhật ký chuyến bay. Tôi đếm được nhiều ý nghĩ to, rõ nét, Và những ý nghĩ nhỏ bơi giữa chúng lượn trôi, Nhưng không trọng lượng đã cân bằng chúng lại - Sau này sẽ biết cái nào quan trọng hơn thôi. Còn tôi bắt lấy ý nghĩ nào bắt được. Tôi kéo đuôi sợi cáp mỏng vô hình. Ý nghĩ đầu tiên hiện ra, rồi đứt ngay lập tức Chỉ còn một từ “Không có lỗi!”, mà thôi Nhưng “không có lỗi” đâu phải “không liên quan” Ở đất Nga bao đời nay là thế. Chúng tôi đâu bốc thăm, - đó là hạnh phúc trong phút giây nào đã nháy mắt với tôi, Và một đảng viên, thiếu tá, bỗng thành ngang những ngôi sao
       
Giữa “số không” và khởi hành, chắc có ai ảo giác, Hay là thư ký viên vì sợ hãi đã nhầm ghi, Rằng tôi sảng khoái, có chút làm dáng nữa, Nói rất thản nhiên, can đảm “Nào ta đi!”.
© Lưu Hải Hà. Bản dịch, 2008