Bờ dốc đứng chênh vênh mép vực Vung roi da quất ngựa trên đường Sao ngột ngạt, sao mà khó thở: Uống gió trời, ngửa mặt nuốt sương Rùng mình trong dự cảm mê cuồng Của chết chóc... Tan biến đây... Ta biến mất! Huầy ngựa hỡi chậm lại đi, chậm lại Chớ nghe theo chiếc roi bện rắn căng này Nhưng lũ ngựa của tôi sao mà trái nết, ô hay Nên tôi không kịp sống hết những ngày say Và cả hát cũng không kịp nốt Tôi sẽ dừng chân cho ngựa uống Sẽ hát đến cùng một khúc ca vui Nấn ná thêm một khắc trên đời Bên miệng vực... Tôi sẽ biến mất trong đêm cùng bão tuyết rã rời Và sớm mai lũ ngựa kéo xác tôi phi nước đại Huầy ngựa hỡi, hãy ghìm chân một bước thôi, chậm lại Kéo dài thêm đôi phút cuối chặng đường dài Huầy ngựa hỡi chậm lại đi, chậm lại Chớ nghe theo chiếc roi bện rắn căng này Nhưng lũ ngựa của tôi sao mà trái nết, ô hay Nên tôi không kịp sống hết những ngày say Và cả hát cũng không kịp nốt Tôi sẽ dừng chân cho ngựa uống Sẽ hát đến cùng một khúc ca vui Nấn ná thêm một khắc trên đời Bên cái chết vẫn đang kề cận Ta đã kịp rồi: đến với chúa Trời có lúc nào là muộn! Nhưng kìa sao các thiên thần cất giọng hát dữ dằn? Hay là tiếng chuông tê dại đi vì thổn thức Hay là tiếng chính tôi đang gào lên bảo ngựa đừng chạy nhanh như trước? Huầy ngựa hỡi chậm lại đi, chậm bước Chớ nghe theo chiếc roi bện rắn căng này Nhưng lũ ngựa của tôi sao mà trái nết, ô hay Nên tôi không kịp sống hết những ngày say Và cả hát cũng không kịp nốt Tôi sẽ dừng chân cho ngựa uống Sẽ hát đến cùng một khúc ca vui Nấn ná thêm một khắc trên đời Nơi cùng trời cuối đất!
© Thuỵ Anh. Bản dịch, ?