Sao lạ thế? Dường như đời vẫn thế:
Vẫn bầu trời xưa nay trở lại thẳm xanh
Vẫn cánh rừng này đây, vẫn khí trời và mặt nước long lanh
Chỉ có nó là không về sau trận chiến
Nó với tôi từng tranh luận thâu đêm và quyết liệt
Ai đúng ai sai tôi nào biết lúc này
Tôi cần nó - chỉ bây giờ tôi mới hiểu
Khi nó không trở về sau trận chiến hôm nay
Lúc tôi muốn nghe thì nó im, hát theo thì sai nhạc
Nói những điều kỳ quặc đâu đâu
Lọ mọ suốt đêm lại dậy cùng nắng mai khiến tôi không tròn giấc
Thế nhưng hôm qua sau trận chiến nó không về
Nói rằng giờ đây thấy trống trải ư? Không, tôi đã lạc đề
Bỗng tôi hiểu ra rằng nó và tôi đã từng bên nhau - hai đứa
Cơn gió lạ đột nhiên dập tắt đi đống lửa
Khi sau trận chiến này nó không trở lại cùng tôi
Vùng ra từ vòng chiến chinh, Xuân đã đến đây rồi
Tôi lỡ miệng quát to lên với nó:
“Này, đưa mẩu thuốc đây hút với mày ơi” - chẳng ai đáp một lời dù rất nhỏ
Vì hôm qua sau trận chiến nó không về!
Những người chết không bỏ mặc chúng ta khi tai họa cận kề
Người ngã xuống - vẫn bên ta trung thành như lính gác
Bầu trời kia hắt bóng xuống cánh rừng như soi mình dưới nước
Và những thân cây bỗng xanh thẳm đứng hiên ngang
Đối với hai thằng tôi địa đạo kia từng đủ chỗ thênh thang
Thời gian trên đời này đã trôi qua cho cả tôi và nó
Giờ tất cả dành lại cho mình tôi thôi nhưng sao tôi cứ ngỡ
Rằng chính tôi sau trận chiến đã không về!
|