Nàng xưa trắng trong như tuyết mùa đông Theo quyền phép, theo vết bẩn của chồn... Nhưng bức thư nàng giờ tay tôi đốt Tôi nhận ra một sự thật đau lòng. Tôi chưa nếm khổ đau - vì mặt nạ Nhưng bây giờ xong vũ hội hóa trang Vâng, lần này thì tôi thua đậm quá Hy vọng rằng đây là lượt cuối cùng. Tôi vẫn nghĩ rằng: sốt ruột chờ mong Dòng máu xấu chui vào ven, lan rộng Tôi vò thư, như bóp đầu con rắn Thấm qua ngón tay chất độc phụ tình. Khổ đau, hấp hối tôi chửa từng quen Cơn gió trái chiều không lau dòng lệ Sự hờn giận không xua đi bầy ngựa Bão tuyết không hề xóa những vết chân. Và như thế, tôi bỏ lại sau lưng Ở dưới bầu trời âm u màu xám Cẩm chướng trần truồng, ngất ngư hoa tím Và nước mắt hòa trộn với tuyết tan. Mátxcơva vào nước mắt không tin Không nhận gì, không có gì trao cả Cuộc đấu mới tôi bước vào vội vã Và như mọi khi, dự định thành công.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011