Tôi yêu em bây giờ Công khai - không hề bí mật Cháy trong ánh sáng của em - không “sau”, không “trước”. Cười hay khóc, nhưng tôi yêu bây giờ Trong quá khứ - không muốn, còn tương lai - không biết. Trong quá khứ là “tôi đã yêu em” - Đau buồn hơn cả ngôi mộ người đã chết Tất cả sự dịu dàng trong tôi như bị trói tay chân Mặc dù nhà thơ của mọi nhà thơ từng viết: “Tôi đã yêu em... và có lẽ tình...” Người ta nói như thế về cái đã héo tàn Và trong đó lòng trắc ẩn có nghĩa là độ lượng Giống như đối với ông vua đã bị truất quyền. Trong đó có lòng thương về sự khao khát không còn Nơi mà sự khát khao đã không còn nhanh nhẹn Và có vẻ như không tin đối với “tôi yêu em”. Tôi yêu em bây giờ - Không vết nhơ, không mất mát Thế kỷ của tôi là bây giờ - tôi không cắt tĩnh mạch! Trong thời gian, trong sự tiếp tục, bây giờ - Tôi không thở bằng quá khứ và tương lai không cuồng nhiệt. Tôi bơi qua, lội qua và đi đến Với em - dù cho có bị chặt đầu! Với xích dưới chân và những quả cân trọng lượng Chỉ mong em đừng bắt ép gì nếu em nhầm lẫn Để sau “tôi đang yêu” tôi thêm vào “sẽ vẫn còn yêu”. Có cay đắng trong “tôi sẽ”, mới lạ lùng sao Chữ ký giả mạo và lỗ đục sâu Và khe hở rút lui để làm dự trữ Dưới tận đáy ly sâu nọc độc không màu. Và giống như điều sỉ nhục cho thì hiện tại Nghi ngờ “tôi đang yêu” ngay lúc này sao. Tôi nhìn giấc mơ Pháp Với đủ kiểu thời gian Nơi mà cả quá khứ lẫn tương lai đều khác. Tôi cảm thấy như đang bêu xấu mình Trước hàng rào ngôn ngữ tôi đành bất lực. Ái chà, sự khác biệt trong nhiều ngôn ngữ Không có vị trí - mà thất bại hoàn toàn Nhưng lối thoát cả hai đứa sẽ đi tìm. Tôi yêu em và trong những thời gian phức tạp - Và trong tương lai, và ở trong quá khứ này em.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011