Tôi yêu phụ nữ và thích tán tỉnh Cứ mỗi ngày với người mới không thôi Còn thiên hạ lại cứ ưa truyền miệng Về những chuyện tình, ân ái của tôi. Có một hôm trên một con đường nhỏ Gần biển nên không phải chuyện đùa chơi Tôi đã gặp một người trong số họ Trên con đường đời sôi nổi của tôi. Nàng của tôi có tâm hồn rộng mở Và một tư chất hào phóng, thênh thang Nàng của tôi - có dáng hình tuyệt mỹ Nhưng trong túi tôi không có một đồng. Còn nàng cần nhẫn vàng làm quà tặng Ăn uống nhà hàng và tặng nước hoa - Đem đổi lại - một ít nhiều sung sướng Của dịch vụ nhưng còn lắm nghi ngờ. Nàng bảo tôi: “Vasya yêu mến Em trao anh thứ quí giá nhất đời!” Tôi trả lời: “Có một trăm rúp thôi Còn nếu hơn - cưa đôi cùng đứa bạn!” Phụ nữ giống như những con ngựa dữ Cắn liên hồi hàm thiếc, thở phì phì Có thể có điều gì tôi không rõ Nhưng nàng phật lòng nên vội bỏ đi. ...Một tháng sau cơn xúc động dịu đi Một tháng sau tôi thấy nàng lại ghé Khi đó tôi có cảm giác như là Nàng đồng ý với giá mà tôi trả. Thật là uổng, những nhà thơ không nghe Chuyện về tôi - chàng trai từ đồng ruộng Họ không viết những bài thơ - thật uổng - Về những chuyện tình, ân ái của tôi.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011