Mỗi con người với hờn giận của mình Thời gian trôi đi - người ta quên vội Nhưng nỗi buồn tôi - như tuyết vĩnh hằng Không hề tan chảy, không hề tan chảy. Không tan chảy, ngay cả trong mùa hạ Ngay giữa buổi trưa nóng bức, oi nồng Và tôi biết rằng: nỗi buồn như thế Đành mang theo mình suốt cả trăm năm.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011