Sao không như thế? Dù dường như vẫn Vẫn bầu trời, lại vẫn một màu xanh Vẫn không khí ấy, vẫn nước, vẫn rừng Chỉ mình anh không về từ chiến trận. Giờ tôi không hiểu ai sai ai đúng Đã từng cãi nhau quên ngủ quên ăn Nhưng giờ đây tôi thấy thiếu vô cùng Khi anh không trở về từ chiến trận. Anh hát theo lỗi nhịp, thường im lặng Và anh thường xuyên nói chuyện lạc đề Không cho tôi ngủ, dậy lúc tinh mơ Nhưng hôm qua không về từ chiến trận. Không về chuyện ấy - giờ đây trống vắng Tôi bỗng nhận ra từng có hai người Giờ với tôi gió tắt lửa mất rồi Khi anh không trở về từ chiến trận. Như mùa xuân thoát ra từ tù hãm Khi tôi nhầm, buột miệng đã kêu lên: - Dành tớ hút với! - Câu trả lời: lặng im Anh hôm qua không về từ chiến trận. Người chết không bỏ ta cùng hoạn nạn Người ngã xuống - như những người lính canh Trời phản chiếu trong nước, trong rừng xanh Và những thân cây màu xanh đang đứng. Từng đủ chỗ hai người trong đất ấm Và thời gian trôi cho cả hai người Chỉ bây giờ khi còn lại mình tôi Ngỡ như tôi không về từ chiến trận.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011