Khi dòng nước của cơn Đại hồng thủy Quay trở lại lần nữa với bến bờ Thì từ bọt của dòng nước xưa kia Tình yêu thoát lên bờ trong lặng lẽ Và tan trong không khí đến hạn kỳ Mà hạn kỳ thì có nhiều vô kể. Và hãy vẫn còn những người ngớ ngẩn Thở đầy căng cái thứ hỗn hợp này Họ không chờ hình phạt hay phần thưởng Mà chỉ nghĩ rằng hít thở vậy thôi Họ rơi vào nhịp thở không bằng phẳng Nhịp thở như vầy - nhịp thở chơi vơi. Tôi trải giường cho những kẻ đang yêu Để họ hát cả ngoài đời, trong mộng!.. Tôi đang thở - nghĩa là tôi đang yêu! Tôi đang yêu - nghĩa là tôi đang sống! Và sẽ có nhiều giang hồ phiêu bạt: Xứ sở tình yêu, xứ sở mênh mông! Tình thử thách những hiệp sĩ của mình Cứ mỗi ngày vặn hỏi càng nghiêm khắc: Tình đòi hỏi chia ly và khoảng cách Không nghỉ ngơi, không cho ngủ cho yên. Nhưng không quay lại những kẻ điên cuồng Mà họ bằng lòng trả bằng mọi giá Sẵn sàng mạo hiểm cả cuộc đời mình Để cho không làm rách và để giữ Sợi chỉ thần tiên, sợi chỉ vô hình Mà người ta đã căng ra giữa họ. Tôi trải giường cho những kẻ đang yêu Để họ hát cả ngoài đời, trong mộng!.. Tôi đang thở - nghĩa là tôi đang yêu! Tôi đang yêu - nghĩa là tôi đang sống! Nhưng có khối kẻ chết ngạt vì tình Gọi tình yêu nhưng chưa từng gọi đến Biết bao nhiêu trống vắng với tin đồn Nhưng tổng số này ngâm trong máu nóng. Còn ta đặt những ngọn nến đầu giường Thờ những kẻ chết mà chưa được nhận. Linh hồn họ trong cỏ hoa thơ thẩn Giọng nói rồi sẽ hòa nhập cùng nhau Và một nhịp thở cùng chung vĩnh viễn Thổn thức trên môi - khi họ gặp nhau Trên bến đò ngang run rẩy, trên cầu Và trên những ngã tư đời chật lắm. Cơn gió mát làm say người được chọn Quấn bàn chân, làm người chết hồi sinh Bởi vì rằng, nếu như bạn chưa từng Yêu - nghĩa là chưa thở và chưa sống.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011