Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi Rằng theo thời gian, tất cả đi theo. Tôi không bao giờ còn có lặng yên Vì tất cả trong hồn - cho năm tới Em mang theo mình - thật không hiểu nổi Ra cảng biển, và sau đó - phi trường. Nến được thắp sáng cho tôi mỗi chiều Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi Rằng theo thời gian, tất cả đi theo. Trong lòng tôi là sa mạc hoang tàn Chớ đứng trên cõi lòng tôi hoang vắng Chỉ những đoạn bài ca và mạng nhện Còn em đã mang tất cả theo mình. Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi Rằng theo thời gian, tất cả đi theo. Điểm đến trong lòng không có đường đi Đào bới lên thì các người chỉ thấy Một vài nửa câu, nửa vời đối thoại Còn lại là chỉ Pháp với Paris. Nến được thắp cho tôi cứ mỗi chiều Bóng hình em nhạt nhòa qua làn khói Tôi không muốn tin thời gian chữa khỏi Rằng theo thời gian, tất cả đi theo.  
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011