Tôi mang nỗi bất hạnh của mình Đi trên băng giá của mùa xuân Băng giá tan, tâm hồn tôi tan nát Thành hòn đá và trôi dưới nước Mà bất hạnh - dù nặng vô cùng Đã mắc lại trên bờ mép sắc. Và bất hạnh kể từ ngày đó Đi tìm tôi khắp cõi trần gian Cùng với nỗi bất hạnh là tin đồn Rằng tôi đã không chết Mặt đất trần truồng cũng biết Chuyện về chim cút với cút con. Ai trong số họ đã nói Với quí ông đáng kính của tôi Ông ba hoa chuyện dưới đất trên trời Trong say mê không còn là mình nữa Và ông đến với tôi Tai họa và tin đồn đi theo từ đó. Quí ông đuổi kịp tôi Ôm chầm lấy trong vòng tay Nỗi bất hạnh ngồi bên cười đắc chí Nhưng ông đã không thể nào ở lại Tất cả chỉ có một ngày Còn nỗi bất hạnh thì lâu dài, mãi mãi.
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011