Trang giấy trong bì thư đi rất chậm Thoát ra những dòng cuối cùng! Nhưng bởi vì đấy là Viễn Đông Đấy là Phương Đông, xa xôi lắm. Em chờ đợi mà không còn kiên nhẫn Một mẩu tin chỉ có mấy lời.. Bọn anh ở đây đón buổi ban mai Sớm hơn tám tiếng. Những con tàu ở đây gào đến sáng Giữa bao la ầm ĩ của đại dương Không chỉ vì người ta gọi Thái Bình Biển ở đây quả là yên ả lắm. Em chờ đợi mà không còn kiên nhẫn Một mẩu tin chỉ có mấy lời.. Bọn anh ở đây đón buổi ban mai Sớm hơn tám tiếng. Em đừng sợ chi những chuyện kể về Có vẻ như ở đấy là điểm cuối Phía sau hãy còn Sakhalin, còn sau đấy Là hành tinh tròn vành vạnh của ta. Em chờ đợi mà không còn kiên nhẫn Một mẩu tin chỉ có mấy lời.. Bọn anh ở đây đón buổi ban mai Sớm hơn tám tiếng. Tất nhiên ở đây không phải thiên đường Nhưng thư từ quả là không chịu nổi Em thân yêu, em hãy mau đến với Vùng Viễn Đông - thì nơi đó rất gần! Thư hồi âm tới đây em sẽ nhận Một mẩu tin chỉ có mấy lời! Giá mà cùng em đón buổi ban mai Sớm hơn tám tiếng!
© Nguyễn Lương Thanh. Bản dịch, 2011